Tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời, là phút rung động nhỏ nhoi rồi vụt tắt…

Hóa ra là em ngộ nhận, em tin tưởng vào tình yêu bình yên trầm lặng. Nhưng em chưa từng nghĩ rằng những thứ im lặng trầm tư ấy lại khiến đôi mình ở cùng một thành phố lại như cách xa cả ngàn cây.

Cô gái nào cũng đã từng mộng mơ về một chàng bạch mã hoàng tử. Người phụ nữ nào cũng sẽ mơ về một người đàn ông trưởng thành có chí hướng. Em vẫn đơn thuần là một cô gái tuổi đôi mươi đầy mơ mộng, nhưng em mơ về anh – một chàng trai đầy mơ ước chứ không phải một bạch mã hoàng tử hay một mỹ nam nào đó trong những câu chuyện ngôn tình.

Em đã rất tin tưởng khi anh là một chàng trai trầm tính và có ước mơ hoài bão và đang nỗ lực hết mình vì nó. Em đã rất tự hào khi mình quen được một người như anh, đã từng thương em và cần em như thế nào. Em đã từng rung động khi anh lo lắng, quan tâm đến em. Em đã từng rất vui vì có người tỏ ra không hài lòng, hờn dỗi đôi khi là trẻ con khi em bận rộn. Em đã từng cảm thấy rất an toàn vì có người yêu thương em như anh. Nhưng hóa ra đến cuối cùng vẫn là, em chẳng còn quan trọng.

Tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời, là phút rung động nhỏ nhoi rồi vụt tắt...

 Vì tất cả quá bình yên và thầm lặng nên đã có khoảng thời gian em nghĩ rằng mình sẽ không còn nói chuyện với nhau, không còn bên nhau được nữa. Nhưng cơ duyên lại bất ngờ để chúng mình gặp lại nhau, và, em tin rằng mình có thể tiếp tục mối quan hệ này, cho đến khi đi bên nhau rồi anh lại tỏ ra như người xa lạ. Vì cớ gì mình chẳng thể gần bên nhau. Mà cớ sao cuối cùng sẽ là không đến được với nhau thì sao còn sắp duyên cho chúng ta hội ngộ?

Em đã từng nghĩ anh là nắng, tia nắng ấm áp an nhiên xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt này. Em đã từng nghĩ tia nắng này sẽ dõi theo và làm sáng, làm ấm lên khoảng âm u trong tâm em. Thế nhưng mà những ngày nắng nhạt nhòa xuất hiện khiến cảm giác oi bức mệt mỏi còn tăng thêm. Em cũng biết ghen tuông, cũng giận hờn, cũng trẻ con cũng biết dỗi thế rồi những điều ấy không còn được anh cho là đáng yêu mà thành phiền nhiễu. Em vốn ít nói ít cười, vì có anh mà thay đổi tốt lên, thế rồi đột nhiên anh đi mất. Giống như cuối ngày khi hoàng hôn buông xuống, nắng nhạt nhòa rồi tắt hẳn, bầu trời lại trở về một màu xám tro cuối cùng là nhuộm đen bởi màn đêm u tối.

Tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời, là phút rung động nhỏ nhoi rồi vụt tắt...

Em đã ngộ nhận, đã tin tưởng quá nhiều để rồi còn hoài nghi cả bản thân. Anh bước vào cuộc sống em rồi cớ sao lại bước ra một cách vô lí như vậy? Đến một lời giải thích cũng không có. Khi em toàn tâm toàn ý cũng lại là lúc mệt mỏi với màn đêm. Hoàng hôn mang anh đi, mang cả bầu trời nắng ấm của em đi xa mãi. Và đương nhiên ngày mai cũng sẽ không giống với ngày mai của thường ngày, bầu trời vẫn sẽ mang một màu xám tro lạnh lẽo và cô đơn.

Hóa ra là em ngộ nhận, tình cảm của anh chỉ là nhất thời, là phút rung động nhỏ nhoi rồi vụt tắt. Em kì vọng bao nhiêu để rồi lại thất vọng bấy nhiêu. Ngộ nhận tình cảm của người khác để rồi ung dung ngoan ngoãn như một con mèo được ai đó ôm vào lòng để rồi tới khi người ta vô tình buông tay thì mình lại rơi xuống, đau không tả được. Đến cuối cùng vẫn là đau nhưng phải tự đứng lên và rời đi trước khi cơn mưa rào ập đến.

Nguồn: Guu.vn

SHARE