Này em, lớn rồi, em phải học cách chấp nhận mọi thứ xảy đến với bản thân mình…

Hãy tập cho mình một chữ “Tự” – tự yêu thương, tự hạnh phúc và tự trân trọng nghe em!

Này em…những năm tháng sau này, điều quan trọng nhất chúng ta cần làm là sống vì bản thân mình. Trách nhiệm, gánh nặng, niềm tin, người thân, tình yêu…một thời tuổi trẻ chúng ta đều đã sống hết mình vì những chân lý ấy, nhưng đến sau cùng, tuổi trẻ đi qua, chúng ta bất giác nhìn lại, có lẽ giữa vòng xoáy cuộc đời ấy, chúng ta lại vô tình bỏ quên mất chính bản thân chúng ta trong những ngổn ngang và vá víu…Này em, lớn rồi em phải học cách chấp nhận mọi thứ xảy đến với bản thân mình. Cuộc sống vốn không công bằng và cũng chẳng có ai trên đời là hoàn hảo hết cả. Hãy lạc quan và yêu đời. Hãy sống, nhớ là sống chứ không phải là chỉ đang tồn tại, hãy biết suy nghĩ. Đừng đặt nụ cười của em trên nụ cười của cha mẹ, đừng vô tâm với những người thương em và đừng hủy hoại bản thân mình vì những thứ không có giá trị.

Này em…

Này em, lớn rồi, em phải học cách chấp nhận mọi thứ xảy đến với bản thân mình...

Bố mẹ nuôi em lớn, bố mẹ hy sinh tất cả cho em. Nhưng em ạ, những nhận thức rõ ràng nhất trong cuộc đời em lại dành cho một thằng con trai xa lạ. Bao đêm em khóc lóc, mất ngủ vì những điều ngớ ngẩn mà lũ con trai gây ra. Em nhận ra mái tóc của người ấy ngắn đi 1 cm, nhưng sao em không nhận ra tóc bố mình thêm bao sợi bạc. Em nhìn ra người ta bớt đẹp trai bởi cái mụn trên mặt… mà sao em không thấy mắt mẹ hằn thêm mấy nếp nhăn. Em à, sao lại vô tâm với thương yêu?

Này em…

Em đã bao lần băn khoăn không biết chọn gì cho người ta trong ngày sinh nhật. Thế mà em.. nhầm lẫn hay là quên mất mà chúc mừng sinh nhật mẹ muộn một tháng. Thế mà em, thức cả đêm để đan nốt cái khăn nhưng không nhận ra mắt mẹ nhìn em xa xăm lắm. Có lẽ mẹ cũng mong được em yêu thương như cái người dưng kia lắm. Em à, đừng lạnh nhạt với yêu thương!

Này em…

Em có nhớ khi lần đầu tiên vấp ngã, ai là người đã nâng em dậy không? Em có nhớ khi em hoang mang, khi em lạc giữa con đường một chiều chen chúc xe cộ, ai là người chỉ đường cho em ra, ai là người vỗ về an ủi em? Ừ, mới đây thôi khi em gặp tai nạn, những người dưng ấy hỏi han em được câu nào không? Những người dưng ấy an ủi em được câu nào cho bớt đau không? Có người dưng nào tự nguyện đưa đón em đi học không? Chẳng ai ngoài gia đình phải không em.

Này em, lớn rồi, em phải học cách chấp nhận mọi thứ xảy đến với bản thân mình...

Em à, đừng để cuộc đời mình trôi qua như một cái chớp mắt. Nắm lấy nó thật chặt em nhé. Vì còn nhiều người yêu thương em lắm, vì còn nhiều người cần em lắm.

Em à, đừng trông mong hạnh phúc từ những điều xa lạ, đừng hy vọng tương lai từ những người dưng vô tâm.

Này em… cuộc đời không phải là một cuộc chạy đua lúc nào cũng cần tình yêu. Khi trái tim một người đã bị tổn thương đến một mức độ nào đó, điều chúng ta cần làm là dành thời gian cho chính bản thân mình, yêu lấy chính bản thân mình, và tìm lấy mục đích của cuộc đời mình. Một người nào đó bước tới có thể làm dịu vết thương trong tim mình, nhưng đến sau cùng, những tình yêu vội vã rồi cũng ra đi vội vã như thế thôi…

Này em… ở những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời mình đã có một người xuất hiện và vượt qua cùng, thì sau này họ có ra đi, thì xin em cũng đừng lấy gì mà oán trách? Trên đời này sẽ luôn có những người như vậy, bước vào cuộc đời ta mục đích chỉ là dìu dắt, chia sẻ, nhưng lại không phải là người có thể cùng ta đi đến cuối đời. Ít nhất ở những năm tháng ấy tình yêu của họ đã từng chân thật…vậy thì còn gì để oán trách đây? Cuộc đời đến sau cùng cũng là một hành trình với những điểm dừng và bước ngoặt. Thất vọng, hay là phản bội, suy cho cùng cũng là một bài học. Mà chúng ta trưởng thành…suy cho cùng cũng là từ những nỗi đau…

Nguồn: Guu.vn

SHARE