Chúng ta không cách xa, nhưng cũng chẳng thể lại gần…

Nếu cả đời biết chắc không thể quên hay thì thôi mình cứ nhớ. Cho phép được nhớ nhau một phút thôi anh nhé! Cho phép mình mãi là bí mật riêng nằm im trong góc nhỏ tim nhau.

Hôm nay, lâu lắm rồi, có một cái tên liên lạc tưởng chừng đã xa, đã cũ nay lại hiện lên trên thanh thông báo. Chấm xanh ấy vẫn hiện mỗi ngày mà chẳng dám chào nhau một lời. Anh bảo: “Lỡ thích một đôi mắt/ Yêu thương theo cả đời”. Em cứ gõ rồi lại xóa. Chẳng biết nói gì, chẳng thể đáp lại một lời. Không biết sau cái tên ấy, anh có chờ tin nhắn không. Chỉ biết em, chốc lại giở ra dù chỉ có bấy nhiêu kí tự, dù em đã thuộc mất rồi.

Bao nhiêu năm qua. Chúng ta cứ ngập ngừng giữa nhớ mà quên, giữa mơ và thực. Chúng ta cứ lặng lẽ đi bên đời nhau, không cách xa hơn nữa mà cũng chẳng thể lại gần.

Chúng ta không cách xa, nhưng cũng chẳng thể lại gần...

Bao nhiêu nhớ nhung hay luyến tiếc rồi cũng chỉ đến vậy mà thôi. Chẳng đủ để em dám đánh đổi tất cả mà quay về bên anh. Người đàn ông đã bên em bao lâu nay, em vẫn không thể từ bỏ, em vẫn yêu người ta, tình cảm chân thành và nghiêm túc. Nhưng còn anh, em vẫn chẳng thể thôi xót xa.

Hôm nay em mới trả lời tin nhắn của anh. Vài lời hỏi đáp ngắn gọn. Cả hai cứ ngập ngừng dằn lại trong từng câu chữ. Suốt mấy ngày liền, lại thấp thỏm đợi mong. Rồi như sợ chính bản thân đi xa quá. Em. Lại là em. Mất hút dù chấm xanh còn sáng.

Em xin lỗi, trăm ngàn lần lại là em bỏ anh mà đi. Ngàn vạn lần rồi vẫn chung một kết thúc. Thèm được yêu thương và quan tâm nhau biết mấy. Thèm được gục vào vai anh, nắm lấy tay anh dù chỉ là một lúc ngắn ngủi thôi.

Chúng ta không cách xa, nhưng cũng chẳng thể lại gần...

Giá mà khi ấy, chúng mình cứ chia tay dằn vặt, chửi rủa, thù hận nhau đi anh. Để cả đời chỉ hận thù chứ không làm nhau nhung nhớ và nuối tiếc nữa.

Hôm nay em cũng mệt rồi, thực sự thấy mệt rồi anh à. Em về với người ta lòng vẫn chẳng thể quên anh. Em về với người ta, mà sao nghe tim cứ nhói lại.

Chỉ mong rằng chúng ta rồi sẽ luôn hạnh phúc thật nhiều dù không phải là cùng với nhau.

Người mà em yêu thương, giờ đây sao chỉ thấy còn lại toàn những xót xa. Em mệt. Em nhớ anh. Cả muốn gặp anh nữa. Nhưng gặp đâu có để làm gì đâu phải không anh. Hay có chăng lại khiến nhau thêm đau lòng. Rồi em sợ. Có phải chúng ta chỉ đang nhớ, đang nói chuyện với nhau của ngày xưa đúng không anh?

Thôi thì chúng ta lại quay trở lại những ngày tháng song song bên đời nhau, nó chỉ có thể quay lại đến đó thôi. Mãi không thể quay lại ngày còn bên nhau được nữa.

Những ngã rẽ cuộc đời thật nghiệt ngã, để cho người lạc mất rồi lại tìm thấy nhau, nhưng đã chẳng thể về bên nhau được. Em mong rồi qua nhau bão giông, anh nhất định sẽ không phải chịu thêm một tổn thương nào khác.

Nếu cả đời biết chắc không thể quên hay thì thôi mình cứ nhớ. Cho phép được nhớ nhau một phút thôi anh nhé! Cho phép mình mãi là bí mật riêng nằm im trong góc nhỏ tim nhau.

Nguồn: Guu.vn

SHARE